(Chia sẻ từ ThS Bác sĩ Nguyễn Thị Thùy Dương - Trưởng khoa Nội 2)
Cuối năm, khi buổi giao ban tại bệnh viện kết thúc, tôi trở lại phòng làm việc. Đi qua văn phòng khoa, vô tình nghe một câu nói thoáng qua nhưng làm lòng tôi bỗng nặng trĩu: “Mười ngày rồi, chẳng khá hơn là bao. Tôi xin ra viện, điều trị nơi khác.”
Không giận dữ. Không than trách. Chỉ là một câu nói ngắn, rồi người bệnh lặng lẽ quay đi. Tôi nhìn theo bóng người bệnh nhân khuất dần cuối hành lan, lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an.
Bệnh nhân, một người đàn ông chưa đến bốn mươi, từ nước ngoài trở về, mang theo những trải nghiệm cuộc sống. Phải chăng anh đã thất vọng mất niềm tin trong quá trình điều trị ở đây?
Tôi quay sang đồng nghiệp hỏi thăm, nhưng tất cả chỉ lắc đầu. Không ai nghe thấy, hoặc nếu có, họ chọn im lặng. Vì đôi khi, có những câu trả lời buồn đến mức, ngay cả chính người nghe cũng chẳng muốn nhắc lại.
Tôi đứng lặng suy nghĩ: "Tiếp tục công việc như mọi ngày, cũng chỉ là một bệnh nhân xuất viện cũng như bao bệnh nhân khác. Hay chủ động tìm anh để hỏi xem liệu có cách nào giúp đỡ thêm anh không?". Đôi khi, sự vô tình là lớp áo giáp bảo vệ ta khỏi những vướng bận của cảm xúc. Nhưng sáng nay, tôi không thể im lặng...
Bệnh nhân ngồi im lặng bên cửa sổ, ánh mắt phóng ra khoảng sân rộng phía trước. Một người đã đi qua nhiều đoạn đường đời, đã quen với việc tự đưa ra những quyết định. Giọng anh trầm, chậm rãi: “Bác sĩ đừng hiểu lầm, tôi không trách ai cả. Nhưng đã mười ngày rồi, tôi vẫn cảm thấy mệt như lúc mới vào. Bác sĩ nói men gan tôi cao, nhưng tôi cũng chẳng hiểu rõ về thuốc men. Tôi còn phải làm việc, nằm viện lâu thế này cũng không ổn.”
Tôi nhìn vào anh. Trong mắt anh không có sự giận dữ, không lời trách móc, chỉ có một nỗi thất vọng lặng lẽ. Và chính điều đó khiến tôi day dứt hơn bất kỳ lời than phiền nào.
Tôi hiểu. Người bệnh không chỉ cần thuốc men, không chỉ cần một phác đồ điều trị. Họ cần niềm tin rằng mình đang đi đúng hướng, rằng những ngày nằm viện không phải là vô nghĩa. Nếu thiếu niềm tin ấy, mọi nỗ lực của chúng tôi cũng chỉ vô ích
Tôi cố gắng thuyết phục anh: “Anh hãy kiên trì và chịu khó, chúng tôi sẽ thử hướng điều trị khác.” Nhưng bệnh nhân lắc đầu, có những quyết định không thể thay đổi, không phải vì cứng nhắc, mà vì cuộc đời đã dạy họ phải tự chịu trách nhiệm với chính mình.
Tôi buộc phải đưa ra những lựa chọn: tiếp tục điều trị, xuất viện, hay chuyển lên tuyến trên. Tôi hứa với anh, dù anh chọn gì, chúng tôi sẽ hỗ trợ hết mình. Anh không nói gì, chỉ xin số điện thoại của tôi, và nói rằng nếu cần, sẽ liên lạc. Tôi tiễn anh ra cửa, lòng nặng trĩu. Những ngày sau đó, tôi tự hỏi: Liệu anh có còn nhớ đến chúng tôi? Liệu anh có còn tin vào những gì chúng tôi đã làm?
Buổi sáng đầu năm, khi ánh nắng xuân vẽ những dải sáng lên nền sàn trắng muốt, điện thoại tôi rung lên. Một số lạ. Vẫn giọng trầm của bệnh nhân đó, nhưng lần này có gì đó vững vàng hơn: “Bác sĩ ạ, tôi đã đi khám ở Bạch Mai. Quá trình thăm khám và điều trị giống như ở bệnh viện mình. Bác sĩ tuyến trên khuyên tôi quay lại tiếp tục điều trị, vì bác sĩ ở khoa mình đang đi đúng hướng. Ngày mai tôi nhập viện lại, bác sĩ giúp tôi nhé.”
Anh đã chọn quay lại. Không phải vì chúng tôi có những phương pháp điều trị tốt nhất, hay những thiết bị hiện đại nhất. Mà vì anh đã tìm thấy niềm tin ở đây.
Tôi học được một điều. Người bệnh không chỉ tuân theo y lệnh, họ tuân theo sự chân thành. Một bác sĩ có thể không chữa khỏi bệnh cho họ, nhưng nếu đủ thấu hiểu và tận tâm, họ sẽ trao lại sự tôn trọng và niềm tin. Có những ca bệnh mà thời gian không thể thắng được, nhưng chúng tôi có thể chiến thắng bằng sự chân thành.